Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

Tôi chưa bao giờ ra thăm Hà Nội,
( Và cũng chưa hề có ý định ấy bao giờ ).
Nhưng bên gánh hàng hoa sao mà em quá đỗi,

Làm nhạt buổi chiều, nhạt cả những dòng thơ.

Tôi có thể sẽ nhìn em qua góc nhìn Hà Nội,
Có phải Hà Nội sẽ buồn nếu vắng bóng em?
Và có thể những hàng hoa sẽ buổi chiều rất vội,
Bung hết những nụ còn vương vất ở trong đêm.

Em cứ đứng đó làm ngày đang đọng lại,
Cứ nụ cười em làm gió rũ xuống hồ Gươm.
Rồi cứ thế, cứ dòng đời xa mai mái,
Một góc trời xanh thắm bóng mây buông.

Hà Nội ơi phố sẽ chỉ là nơi phố,
Chỉ vì tôi chưa ra đó bao giờ.
Nhưng tôi sẽ đến bên chiều hỏi nhỏ,
Hà Nội có em , Hà Nội sẽ là thơ.

(Xin được cảm ơn bài viết này của một người bạn bên trang FB )


Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về Hà Nội, dễ thường gần 40 năm . Hà Nội trong tôi chỉ là kí ức và trong phim ảnh.


Tôi đã reo lên sung sướng khi thấy những chiếc xe hoa như thế này! Những chiếc xe hoa mà tôi chỉ có thể nhìn thấy qua mạng mà bây giờ tôi đã được thấy không chỉ một chiếc mà nhiều chiếc như thế.


Hết chụp bên này rồi lại chụp bên kia. Buổi sáng đi ăn sáng chụp rồi  chiều thấy lại chụp nữa...hì hì


Cứ ngắm nghía mãi không thấy chán, như như là bắt được vàng ấy. Thích quá!


Hết hoa rồi đến quả, cái gì tôi cũng thích chụp! hì hì...


Sao mà chị bán hàng ấy nhìn tôi say đắm thế nhỉ? Vui quá...


Không thể quấn quýt mãi với hoa được, tôi phải ra Hồ gươm thôi...nhưng vẫn lại cứ chụp với hoa.


Hồ Gươm đẹp quá, chiếc cầu Thê Húc cong cong kia rồi...


Nhưng không chỉ chụp một kiểu được. phải thêm tấm nữa...


Đông người qua lại lắm còn thêm nhiều ngồi trước mắt và sau lưng nữa nhưng tôi cứ " tự nhiên như 
người Hà Nội" .Có khi còn hơn đấy. hì hì...


Hàng cây rủ xuống mặt nước đẹp quá làm tôi mê chết đi được...( và nếu như không có cái nhà ấy thì tuyệt vời hơn)


Cầu Thê Húc đây rồi. Nắng và nóng lắm nhưng cố gắng lên nhé Cỏ à vì mấy khi được tới Hà Nội.


Leo ra chỗ này để chụp. Tối quá nhưng thấy rễ cây buông xuống đẹp quá!


 Và thêm nữa chỗ này cũng đẹp lại phải để lại dấu ấn gì chứ nhỉ?


Cuối cùng thì đi ăn kem để biết kem Hà Nội ngon như thế nào và đã đi ngang qua đây...

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016







LÁ NHU MÌ

Đi tìm chiếc lá nhu mì, Thuở tôi mười bảy em thì mười ba. Trèo lên hái chiếc lá đa, Thả xuống em bảo lá nhu mì là đây. Vội vàng tôi phải tin ngay, Vì sợ em giận cả ngày hết vui. Lừa tôi, em khúc khích cười, Giả đò tôi cũng ngây người cười theo. … Thế rồi năm tháng qua vèo, Tưởng chừng hai đứa sẽ theo nhau về.
Vậy mà bỏ xứ, bỏ quê
Em ra thành thị em chê tôi nghèo Em đi bỏ lại nhu mì Bỏ tôi với mảnh trăng non không tròn.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

LỜI THỀ CỎ MAY
Phạm Công Trứ
                                         Trăng vàng đêm ấy, bờ đê 
                                     Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may...




Làm sao quên được tuổi thơ 
Tuổi vàng, tuổi ngọc - tôi ngờ lời ai 

Thuở ấy tôi mới lên mười 
Còn em lên bảy, theo tôi cả ngày 
Quần em dệt kín cỏ may 
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm 
Tuổi thơ chân đất đầu trần 
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên 
Thế rồi xinh đẹp là em 
Em ra tỉnh học em quên một người 
Cái hôm nghỉ Tết vừa rồi 
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò 
Gặp tôi, em hỏi hững hờ 
"Anh chưa lấy vợ, còn chờ đợi ai?" 
Em đi để lại chuỗi cười 
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê 

Trăng vàng đêm ấy, bờ đê 
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may...

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016



VẪN MƠ

Mai ta mơ giấc mơ hoàng điệp,
Mơ trắng dòng sông nơi cố hương.
Mơ lạc mây chiều trong góc nhớ,
Mơ tuổi còn xuân trước cổng trường.

Mơ em vẫn dáng hoa đài các,
Áo dài trắng quá thấy mà thương.
Khoảng cách chân trời như ngắn lại,
Như là ta đấy có một phương.
Ta tưởng gần em trong một chốc,
Đứng ngắm em về trong nhớ nhung.
Sẽ cho nhạt bớt tình trong đợi,
Nhưng chẳng được gì em biết không?
Thôi mơ một chút cho vui nhé,
Em biết rằng ta cũng nhớ nhiều.
Chỉ thương khi gió bay tà áo,
Ai cầm ô để hứng nắng chiều.
Em đi cho lá phai mùa nhớ,
Cho cánh hoa màu đang nở mau.
Cho ta còn mãi mơ về đó,
Lộng ánh mây về xa mãi đâu ?

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016





DỪNG LẠI , NGẮM NHÌN VÀ LẮNG NGHE NHỊP ĐẬP CỦA CUỘC SỐNG - ĐÓ LÀ MỘT TRONG NHỮNG LÝ DO QUAN TRỌNG ĐỂ MỖI CHÚNG TA CÓ MẶT GIỮA CUỘC ĐỜI NÀY ...

Mảnh giấy dù mỏng đến thế nào song vẫn luôn có hai mặt; cuộc sống cũng vậy, không đơn thuần là một đoá hồng mà là một bó hoa đủ loại, đủ màu sắc và mùi hương."Thất bại chính là cơ hội để bạn khởi đầu một lần nữa một cách hoàn hảo hơn".
Sống - là một cuộc diễu hành. Đôi khi, chúng ta đi ngang qua cuộc đời và nhận ra rằng, mình vừa bỏ qua điều vẫn hằng tìm kiếm. Nhưng, một điều chắc chắn là còn rất nhiều điều kỳ diệu vẫn hiện diện ngay bên cạnh chúng ta, hằng ngày, hằng giờ. Đó chính là những niềm vui giản dị mà chung ta mang đến cho nhau.

Chúng ta thường xem chiếc đồng hồ đơn giản như một biểu tượng của thời gian mà quên mất một điều rằng, mỗi giây phút trôi qua là một cơ hội để chúng ta học hỏi từ cuộc sống. Dừng lại, ngắm nhìn và lắng nghe nhịp đập của cuộc sống - đó cũng chính là một trong những lý do quan trọng để mỗi chúng ta có mặt giữa cuộc đời này.
Cuộc sống này không bao giờ là quá ngắn ngủi để chúng ta bày tỏ lòng yêu thương, dù chỉ với một người. Những mong ước chưa thành, những dự định dở dang .Điều đó giải thích tại sao con người sải bước nhanh đến vậy trên những con đường, mải mê làm việc, say sưa sống và không ngừng yêu thương. Mọi việc trong đời đều diễn ra có chủ đích, không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Thất bại, tổn thương, đổ vỡ, mất mát... đều là những bài học tuyệt vời nhất của cuộc sống. Nếu không có chúng, cuộc đời này chỉ là một lối đi không có đích đến, cũng như bạn sống mỗi ngày mà không hề ước mơ.
( ST)

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

CHÂN QUÊ

Hôm qua em đi tỉnh về 

Đợi em ở mãi con đê đầu làng 
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng 
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi! 

Nào đâu cái yếm lụa sồi? 
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? 
Nào đâu cái áo tứ thân? 
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? 

Nói ra sợ mất lòng em 
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa 
Như hôm em đi lễ chùa 
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh! 

Hoa chanh nở giữa vườn chanh 
Thầy u mình với chúng mình chân quê 
Hôm qua em đi tỉnh về 
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.

Nguyễn Bính











Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

KHOẢNG LẶNG
Từng giọt cà phê chạm vào nhau rồi tan ra vội vã
Một chút nắng nhè nhẹ như sơm mai này
và tôi yêu những gì đơn sơ nhưng nồng nàn đến thế.
Em rúc rích cười nơi đâu? Một góc trời xanh biếc!
Nụ cười rơi vào khoảng lặng của tôi.
Bầu trời thì xanh mà em thì xa lắm!
Tay cố níu hoài mà có chạm được đâu
Bản nhạc Trịnh vang lên, trái tim tôi co lại
Em chạm môi vào cốc, tôi chạm môi vào đâu?
Một chút buồn len qua đâu đó thật mong manh và dễ vỡ
Tội lại dại khờ góp nhặt để nâng niu
Cà phê nóng chẳng làm trái tim tôi ấm
Em ở nơi nào sao không đem nắng về đây?




Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016


SẼ

Sẽ không có bình minh nếu đêm dài chưa hết,
Sẽ không có hoàng hôn nếu nắng vẫn trên đầu.
Sẽ không có niềm tin nếu lòng chưa nhận biết,
Sẽ không có tình yêu khi chưa nếm trải niềm đau.


Sẽ không có cuộc đời nếu tim còn rỉ máu,
Sẽ không có ánh nhìn nếu đôi mắt còn mơ.
Sẽ chỉ có hoa thôi để còn con bướm đậu,
Sẽ chỉ một nụ cười cho ríu rít thành thơ.

Sẽ có dáng em trong mỗi ngày qua như thế,
Sẽ có một tình cờ tôi chất ngất mê say.
Sẽ có một đôi khi tương tư chiều quá thể,
Một tôi về khẽ hỏi có gì hay ?

Sẽ chỉ có em và em duy nhất,
Luôn bây giờ và mãi vậy thôi em !

( Chuyện của nắng)




Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

Tách cà phê muối





Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!
- SƯU TẦM -

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

Có em
n
ắng lại long lanh
Êm đềm gió khẽ
thì thầm cùng mây
Vẳng nghe
tiếng sáo đâu đây
Và anh
chợt thấy
cỏ cây thật hiền...











Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

MAI EM VỀ

MAI EM VỀ


Mai em về chẳng nhớ chẳng thương,
Cũng chẳng thấy nhớ về ai đó.
Để một hôm nắng về hỏi nhỏ,
Có ru buồn một giấc mơ không?


Mai em về hỏi lá diêu bông,

Tôi chẳng biết lấy gì mà nói.
Chỉ biết trách nhà thơ đã gọi,
Để ai buồn hồi đó sang sông.
Mai em về chẳng nhớ chẳng thương,
Gió đã quyến bước chân đang vội.
Tà áo dài bay nghiêng trong nội,
Em về chưa 
ta nhớ em rồi.



Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...